Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hoàng đế lười biếng


phan 29

 Chương 86: Rốt cuộc là ăn giấm chua gì 3
Hắn nghiêm mặt, trừng mắt Cổ Lạc Nhi.
Mà đôi mắt Cổ Lạc Nhi mê mẩn trong veo, cũng không biết nịnh nọt Đông Phong Túy, khiến cho cơn giận của hắn tiêu xuống.
Thấy Đông Phong Túy không nói lời nào, lại vùi đầu xuống, ăn cơm trắng của nàng.
Tâm tư căn bản không ở trên người Đông Phong Túy, đại khái trong lòng còn đang nghĩ về Đạp Tuyết công tử đi.
Đông Phong Túy trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi, trừng nàng, trừng nàng. . . . . .
Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp, cùng đợi, cùng đợi. . . . . .
Khi tim của bọn họ dần dần thót lên đến cổ họng, không ngờ phát hiện, Hoàng thượng lại đột nhiên thu hồi ánh mắt, vùi đầu bới bới bát cơm trước mặt.
Trong bát của hắn, cũng chỉ có cơm trắng.
Tim của mọi người lập tức rớt về chỗ cũ.
Aiz, Hoàng thượng, không cần phải tiếp tục diễn loại khôi hài này.
Có hỏa mà không phát ra, thật sự sẽ nén thành nội thương nha.
Liên tiếp mấy lần, bọn họ cũng không thể không chịu nội thương.
Đông Phong Túy căm tức bới bới cơm trong bát, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Cổ Lạc Nhi đang nghĩ đến hắn, nhưng nàng nghĩ cũng không phải là hắn.
Hắn một người sống sờ sờ mỗi đêm đều ở chung với nàng, trong lòng nàng lại không có hắn.
Hiện tại, hắn một người sống sờ sờ ở trước mặt nàng, ngồi cùng dùng cơm với nàng, trong mắt nàng cũng không có hắn.
Còn dám cả gan ở trước mặt hắn nói nghĩ đến nam nhân khác, nàng đặt hắn ở chỗ nào đây?
Mặc dù nói, nam nhân nàng đang nghĩ cũng là hắn a, nhưng là. . . . . .
Đông Phong Túy hung hăng bới bới cơm trong bát, thẳng đến khi bới hết một bát cơm.
 (bới cơm: gạt cơm để ăn.)
Nặng nề mà buông bát, Đông Phong Túy liếc mắt nhìn Cổ Lạc Nhi bên cạnh.
Cổ Lạc Nhi đã ăn cơm xong, ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, tầm mắt không có tiêu điểm.
Chiếc đũa trong tay cũng quên buông xuống.
"Cổ Lạc Nhi ——"
Đông Phong Túy kêu to vào trong tai Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi bị tiếng quát của hắn đột nhiên xuất hiện làm giật nảy mình.
Tức giận trừng mắt lại hắn.
"Ngươi làm gì mà lớn tiếng như vậy? Gọi hồn à?"
Đông Phong Túy đoạt lấy chiếc đũa trong tay nàng , ném tới trên bàn, kéo nàng đứng lên.
"Ngươi đi với trẫm."
Lôi kéo Cổ Lạc Nhi đi về phía phòng ngủ của hắn.
Người phục thị bên cạnh trong mắt bắn ra hào quanh.
Oa oa, hoàng đế vĩ đại của bọn họ rốt cuộc cũng chịu phát giận rồi?
Rốt cuộc cũng không lười phát giận rồi?
Thật là khiến người chờ mong a.
Cổ Lạc Nhi cuối cùng từ trong suy nghĩ nhàn rỗi về Đạp Tuyết công tử trở lại hiện thực.
Nàng hoàn toàn đã quên vừa rồi đang cùng Đông Phong Túy vấn đáp.
Có lẽ cũng không phải là quên, mà là căn bản nàng không có để ý Đông Phong Túy đã hỏi nàng cái gì, nàng đã trả lời cái gì.
Vừa rồi, chính là bản năng trả lời đi.
Nếu không, với bản năng rụt rè của nữ hài tử gia, cũng nên tránh mà không đáp nha.
Nhìn Đông Phong Túy nghiêng mặt khó coi tới cực điểm, Cổ Lạc Nhi kỳ quái hỏi: "Hoàng thượng, ngươi làm sao đấy? Không thoải mái ở đâu vậy?"
Tất cả mọi người phía sau nghe thấy câu hỏi của nàng vẻ mặt đều không thể tưởng tượng nổi, thiếu chút nữa té xỉu.
Tiên phi nương nương thật sự là ma nhập rồi, ngay cả nàng đã chọc giận tới hoàng thượng cũng không biết.
Đông Phong Túy cũng không thốt ra một tiếng, mặt tối sầm, lôi kéo Cổ Lạc Nhi tiến vào phòng ngủ.
Nặng nề mà đóng sầm cửa phòng.
Cửa phòng bị chấn động vang lên "Rầm rầm".
Cổ Lạc Nhi bị chấn động đến hai tai run lên, nhỏ giọng nói thầm.
"Làm gì mà cả cánh cửa cũng gây khó dễ, thật sự là nhỏ mọn."
Thanh âm của nàng rất thấp, nhưng vẫn cứ bị Đông Phong Túy nghe được.
Đông Phong Túy liếc nàng một cái.
"Ngươi nói cái gì?"
"A, không có, không có gì. Ta, ta chính là lo lắng cửa phòng bị hỏng, sửa lại thật phiền toái."
Đông Phong Túy liếc xéo nàng một cái, bỏ tay nàng ra, một mình sinh hờn dỗi nương đến trên thụy tháp.
Cổ Lạc Nhi ngây người trong phòng, đợi sau hồi lâu, đã thấy Đông Phong Túy nghiêng mình nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như nàng không tồn tại.
Không khỏi cũng bực bội.
Được lắm, kéo nàng vào đây, rồi lại vứt sang một bên, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nén giận hỏi: "Hoàng thượng, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Đông Phong Túy khẽ hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt như cũ với nàng.
Cổ Lạc Nhi đợi một hồi, lại dằn lại tính tình hỏi.
"Hoàng thượng, có phải là bởi vì chúng ta công khai thân phận mở Minh Châu lâu, ngươi không vui?"
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, quả thực không thể tưởng được còn có chuyện gì có thể khiến Đông Phong Túy tức giận.
Lúc này Đông Phong Túy ngay cả hừ cũng không hừ, dứt khoát không thèm để ý đến nàng.
Cổ Lạc Nhi cũng chẳng muốn hỏi lại.
Hừ, có chuyện cứ việc nói thẳng, nào có người làm trò thế này.
Nhưng tâm tâm niệm niệm đều là bóng dáng Đạp Tuyết công tử, không có ý đi ngủ.
Không muốn lên giường đi ngủ quá sớm.
Trừng Đông Phong Túy một cái, đến giữa phòng bên kia, tìm cái ghế tựa ngồi xuống.
Cách Đông Phong Túy rất xa.
Đông Phong Túy đợi không được như ý, thấy nàng chẳng những không tiến lên bồi tội với mình, lại còn né tránh hắn, ngực căng đến kịch liệt.
Vọt người ngồi dậy, ngồi ở trên thụy tháp, trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi ở phía trước lại đang ngẩn người.
Cổ Lạc Nhi một tay chống cằm, đặt ở trên mặt bàn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thậm chí ngoài cửa sổ có những gì, nàng quả thực không nhìn thấy.
Đã sớm thần du thiên ngoại.
 (thần du thiên ngoại: đi vào cõi thần thiên xa xôi, đại ý suy nghĩ viển vông)
Màn đêm ngoài cửa sổ dường như biến thành ban ngày.
Dưới bầu trời xanh thẳm, Đạp Tuyết công tử đầu đội mũ đen, người mặc áo choàng đen đứng trên một góc mái cong.
Phía sau hắn, là một thiên không xanh trong veo, vô biên vô hạn.
Tất cả mọi người đều đứng dưới chân hắn, chỉ có thể ngưỡng mộ hắn.
Gió nhẹ lướt động đến khăn che mặt của hắn.
Không nhìn thấy dung nhan của hắn, nhưng bởi thần bí này, càng tràn đầy hấp dẫn.
Trên môi tựa như có vũ mao nhẹ nhàng lướt qua, Cổ Lạc Nhi khe khẽ mấp máy môi.
Trong ánh trăng mờ, chân nàng như bước lên một đám mây nhẹ, từ từ bay lên.
Nàng cách Đạp Tuyết công tử càng ngày càng gần, gần đến cơ hồ có thể cảm giác dưới khăn che mặt của hắn, ánh mắt hắn ngóng nhìn nàng.
Gần đến nàng cơ hồ có thể tiếp xúc với hô hấp của hắn.
Thật sự a, nàng không phải đang nằm mơ, nàng thật sự cảm giác được hô hấp của hắn.
Hơi thở hắn tựa như gió mát, lướt lên trên mặt nàng.
Ôn nhu , ấm áp , lại còn, ngưa ngứa.
Cổ Lạc Nhi say sưa, vươn tay, muốn bắt lấy hô hấp của hắn.
Tay lại đụng phải một cái gì đó mềm mại, trơn bóng nhẵn nhẵn.
Cổ Lạc Nhi giật nảy mình.
Hết thảy trước mắt, Đạp Tuyết công tử, mây nhẹ, thiên không, giống như bong bóng xà phòng, tất cả vỡ tan.
Thay vào đó, là xuất hiện gương mặt tuấn tú phóng to của Đông Phong Túy.
Khuôn mặt Đông Phong Túy chưa từng sát gần vào nàng như vậy.
Gần đến có thể đụng tay đến, gần đến hô hấp có thể nghe.
Ách? Hô hấp?
Cổ Lạc Nhi lúc này mới chú ý tới, hơi thở của Đông Phong Túy giống như như gió mát, hiu hiu lướt lên mặt nàng.
Ôn nhu , ấm áp , lại còn ngưa ngứa.
Nhưng là, nàng rất không thoải mái, phi thường phi thường không thoải mái.
Diễm: Chậc Chậc... Các bạn có thấy anh Túy nhà mình đáng iu không ạ?


Chương 87: Bị chiếm tiện nghi
Hóa ra, vừa rồi hô hấp nàng cảm giác được, không phải Đạp Tuyết công tử , mà là của Đông Phong Túy đáng ghét này.
Khoảng cách gần như vậy, hắn không sợ mất vệ sinh sao?
Mộng đẹp của nàng a, lại tiêu tan như này.
Cổ Lạc Nhi buồn bực định đẩy mặt Đông Phong Túy ra.
Tay mới vừa mới động, không ngờ phát hiện, tay của nàng chính đang đặt ở trên mặt Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy trêu chọc cười.
"Ái phi, đùa giỡn trẫm đủ chưa?"
Vừa rồi hắn thấy Cổ Lạc Nhi đang ngẩn người, biết nàng nhất định lại nghĩ đến Đạp Tuyết công tử, hỏa lớn đi đến trước mặt nàng.
Hắn cũng không biết như thế nào, hắn chính là rất tức giận, rất tức giận rất tức giận.
Cổ Lạc Nhi chết tiệt, tập trung tinh thần vào việc kiếm tiền thì thôi, lại còn động tâm với nam nhân khác.
Mà nam nhân kia có cái gì tốt, chẳng qua chỉ hôn nàng một lần, chẳng qua chỉ giúp nàng giải nguy, ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua, đáng để nàng động tâm như vậy sao?
 (=.= Chưa thấy ai như Túy ca, tự ghen với chính mình)
 Muốn động tâm, cũng nên động tâm với tuyệt thế mỹ nam trước mặt nàng thấy được sờ được, cùng nhau ăn cùng nhau ngủ mới đúng chứ.
Tuy rằng, nam nhân kia là hắn.
Nhưng mà, nam nhân kia cũng không phải hắn.
Nàng hoặc là động tâm với cả hai người hắn, hoặc là ngay cả một người cũng đừng động tâm.
Như bây giờ được xem là gì?
Nàng thích là bóng dáng hư ảo kia của hắn?
Nhưng là, rốt cuộc người nào mới thật sự là hắn?
Aizz, rối loạn, rối loạn.
Không thể nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ, chính hắn sẽ phải luẩn quẩn đến choáng váng.
Đông Phong Túy tiến đến trước mặt Cổ Lạc Nhi, chống lại ánh mắt sương mù mê mông của nàng.
Trong mắt của nàng không có hắn, ngay cả mí mắt nàng đều không chớp một cái.
Đông Phong Túy đang muốn phát hỏa, đã thấy Cổ Lạc Nhi hơi ngồi thẳng lên, bỗng nhiên nâng tay xoa xoa hai má hắn.
Bàn tay bé nhỏ thật mềm mại thật trơn mịn.
Mang theo một chút man mát, vô cùng thoải mái.
Đông Phong Túy nhất thời ngây dại.
Hỏa khí trong lòng thoáng cái mất ráo.
Lời nói vừa mới bốc lên cổ cũng lập tức nuốt trở về.
Hắn tinh tế chăm chú nhìn Cổ Lạc Nhi trước mặt.
Chưa từng gần gũi quan sát nàng như vậy.
Tới gần nhìn kỹ, mới phát hiện, kỳ thật ngũ quan của nàng cực kỳ tinh tế, rất đẹp.
Bình thường, nàng nghịch ngợm, nàng hào hứng linh hoạt khiến lực chú ý trên người dời đi, không nhận ra được vẻ đẹp của nàng.
Tầm mắt Đông Phong Túy trượt xuống một đường.
Từ cái trán mượt mà của Cổ Lạc Nhi, đến đầu mi mỏng như khói, mâu tử sáng trong, rồi đến chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn.
Sau đó, hô hấp của Đông Phong Túy cứng lại.
Tầm mắt hắn rơi xuống trên môi đỏ hồng của Cổ Lạc Nhi.
Không biết là nguyên nhân tâm lý, hay là do hôm nay Cổ Lạc Nhi tâm tình khác lạ, môi nàng so với ngày thường, cực kỳ kiều diễm, cực kỳ đáng yêu.
Môi nàng có chút hé ra, hơi thở trong veo từ trong miệng tỏa ra.
Làm cho tâm tình người ta vô cùng thảnh thơi.
Đông Phong Túy say sưa.
Nhớ tới đêm đó, đêm trộm ngọc tỷ, hắn xuất hiện ở trong phòng Cổ Lạc Nhi.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng mà hôn nàng.
Lúc ấy tại sao phải hôn nàng?
Đương nhiên là có nguyên nhân của hắn.
Hắn chưa từng nghĩ muốn hôn nàng, nhưng mà, dường như hắn cũng không bất mãn hôn nàng.
Hồi tưởng lại, nụ hôn hắn cho Cổ Lạc Nhi, cũng là nụ hôn đầu của hắn.
Tin được sao? Đường đường là hoàng đế, đường đường là Đạp Tuyết công tử, cư nhiên lại chưa từng động vào nữ nhân.
Không có biện pháp, hắn không có cơ hội a.
Lấy hành vi của Đông Phong Túy hắn, quá lười, mà động chạm nữ nhân là phải cần đến sức lực nha.
Lại càng không nói đến phải xử lý sự việc phức tạp trong hậu cung.
Lấy hành vi của Đạp Tuyết công tử hắn, quá thần bí, cũng không thể vì nữ nhân phá hủy cảm giác thần bí này đi.
Dường như, trên đời này không có nữ nhân nào đáng để hắn hy sinh như vậy.
Nhưng hôm nay, đối mặt với làn môi của Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy bỗng nhiên lại có một loại ham muốn chiếm lấy.
Hắn từng chút từng chút sát về phía làn môi mê người kia, sát vào. . . . . .
Nhưng đúng lúc này, ngay tại lúc hắn sắp đạt được, Cổ Lạc Nhi vẫn đang thất thần ngẩn người đột nhiên thanh tỉnh lại.
Đông Phong Túy trong lòng hô to xúi xẻo, trên mặt vẫn mang nụ cười say lòng người như cũ.
"Ái phi, ngươi đùa giỡn trẫm đủ chưa?"
Cổ Lạc Nhi đỏ bừng mặt, vội vàng rụt tay lại.
Biện bạch: "Ai đùa giỡn ngươi? Không có việc gì ngươi đến gần như vậy làm gì?"
Mặt nàng ưng ửng hồng , dáng vẻ thẹn thùng khiến trong lòng Đông Phong Túy khẽ lay động.
Nhịn không được tiếp tục trêu đùa nàng.
"Ái phi, đừng phủ nhận nha. Nàng có thể tiếp tục đùa giỡn, còn có thể đùa giỡn nhiều hơn một chút."
Những lời này, đổi lấy một tia xem thường của Cổ Lạc Nhi.
"Ta mới sẽ không đùa giỡn người mà ta không có hứng thú."
Mặt Đông Phong Túy lập tức xụ xuống.
Cái gì mà gọi là người không có hứng thú?
Hờn dỗi nói: "Như vậy ngươi cảm thấy hứng thú với người nào? Đạp Tuyết công tử?"
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta thích Đạp Tuyết công tử?"
Lời ra khỏi miệng, mới ý thức được nàng nói quá trực tiếp.
Vội che miệng lại.
Dù thế nào, người trước mặt này cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng nha, cần phải chừa cho người ta chút mặt mũi.
Đông Phong Túy trong ngực cuồn cuộn lên một trận dấm chua vô hạn.
Chính hắn cũng kỳ quái, hắn đang làm sao vậy? Cổ Lạc Nhi thích không phải là hắn sao?
Hắn đang ăn giấm chua gì vậy?
Gì? Ghen?
Hắn mới sẽ không vì Cổ Lạc Nhi nữ nhân không có một chút mỹ đức này mà ghen.
Đông Phong Túy vốn đang tựa ở trên bàn, căm giận đứng dậy, đến giữa phòng bên kia, nằm nghiêng trên thụy tháp.
Thấy Cổ Lạc Nhi thở phào một cái như trút được gánh nặng, một tay chống lên bàn, bộ dáng giống như lại muốn suy nghĩ thất thần.
Cơn giận vừa mới tiêu xuống lại bắt đầu bốc lên.
Kêu lên: "Này, thời điểm không còn sớm, ngươi làm sao vẫn còn chưa trở về ngủ?"
Cổ Lạc Nhi mê mông ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Muộn rồi sao? A, được rồi, đi ngủ."
Sau đó mới trở về chỗ cũ, Đông Phong Túy nói, hình như là trở về ngủ.
Trở về đâu? Về Cầm Sắt điện sao?
Nguy rồi, hình như nàng đã thật đắc tội với hắn, nàng còn chưa giao trả nhiệm vụ cho Lãnh Dạ mà, vẫn chưa thể trở lại Cầm Sắt điện ngủ.
Cổ Lạc Nhi cuối cùng hoàn toàn để Đạp Tuyết công tử qua một bên, tươi cười đầy mặt chạy đến trước mặt Đông Phong Túy.
"Hoàng thượng, người mệt rồi sao? Lạc Nhi phục thị người ngủ nhé."
"Ngươi muốn phục thị trẫm?" Đông Phong Túy đùa giỡn hỏi lại.
Nhịp tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
Hắn dường như không hề bài xích để Cổ Lạc Nhi phục thị, không một chút nào.
Cổ Lạc Nhi lại bị hắn nháo đỏ thẫm mặt.
Xem đi, đều là tự mình, sơ ý lơ là, khiến người ta hiểu lầm.
Vội xua tay nói: "Hoàng thượng, Lạc Nhi không phải có ý đó. Ta là nói, gột rửa cho người ngủ thôi."
Đông Phong Túy ngủ cả một ngày, hiện tại tinh thần vừa tốt.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .